CHÚ GIẢI TIN MỪNG
THỨ NĂM TUẦN XVII MÙA THƯỜNG NIÊN
TIN MỪNG: Mt 13,47-53
Noel Quesson - Chú Giải

Bài đọc I: Xh 40,16-21.34-38
Môsê thi hành tất cả những điều Chúa đã truyền dạy. Ong đã dựng nhà xếp.
Nhiều bản văn Kinh Thánh mô tả chi tiết các vật thờ phụng và các nghi thức phụng vụ. Thực sự, không thế tái thiết đầy đủ “cung thánh" trong sa mạc xưa. Bởi vì chúng ta đã thấy những điều tương tự, với Đền thờ Giêrusalem, rõ ràng đã được thêm vào rất lâu sau này. Đàng khác quan điểm của chúng ta không nhằm khảo cổ mà là thiêng liêng.
Môsê lắp ván, đặt trụ xà ngang và dựng cột, rồi căng mái nhà xếp và màn che trên mái. ông đặt bia chứng từ vào hòm, để tòa phán dạy trên hòm.
Ta ghi nhớ rằng đây là một cái "lều" nơi trú ngự yếu ớt và dễ di chuyển, mà người ta tháo ra mỗi khi đi, và làm lại vào mỗi giai đoạn. Thiên Chúa Israel là Thiên Chúa "lên đường” với dân Người... Những Người quan tâm tới ước muốn có những dấu chỉ và chấp. nhận cho người ta vật chất hoá một nơi biểu trưng cho sự hiện diện của Người.
Từ “bến" thường được chuyển dịch thành “nhà tạm", từ tiếng Latinh là tabemaculum. “Ngôi lời mang xác thể Người dựng lều Người.”
Vậy chúng ta đang đứng trước tiêu mốc đầu tiên, cảm động vì sự giản dị, về điều sẽ trở thành nơi cho sự hiện diện thực sự, dầu là bí nhiệm, trong các nhà nguyện và nhà thờ của chúng ta. Tôi có biết dùng việc viếng "nhà tạm" như một sự trợ lực cho giác quan để dễ cầu nguyện không?
Các bản luật...
Lều tạm (trướng tao phùng) không có những ảnh... nhưng chỉ có mười giới răn!".
Ta lại không rút ra được những lời khuyên hữu ích sao?
có sự hiện diện thật sự của Chúa mỗi khi các người đàn ông đàn bà, hoàn thành "ý Chúa". Trong cuộc sống bàng ngày của họ, yêu mến và thờ phượng Chúa. Yêu thương và kính trọng tha nhân mình: đó là điều phải làm cho chúng ta gặp được hiện diện của Chúa.
Điều mà các ngươi làm cho những anh em bé mọn nhất của Ta, là các ngươi làm cho chính Ta... Điều các ngươi từ chối anh em mình, là từ chối Ta”.
Mây bao phủ nhà xếp chứng từ, và vinh quang của Chúa tràn ngập nhà xếp.
Chủ đề "mây cũng là một dấu chỉ", người ta không thấy Chúa, mà chỉ thấy "mây" Thiên Chúa mầu nhiệm.
Trong cuộc biến hình, Chúa Giêsu và các môn đồ Người cũng được bao phủ bằng một đám mây chói ngời, gợi ý thần tính.
Ban đêm có lửa trong mây.
“Lửa” chúng là biểu tượng Thiên Chúa. Chúng ta biết rằng từ khi nhập thể “lửa" này đã đến trong lòng người vào ngày lễ Ngũ Tuần, Hội Thánh tràn ngập lửa. Bởi Thánh Thần các người đã rửa tội trở nên nơi có Chúa hiện diện. Chúa Giêsu đã nói: “Chớ gì ánh sáng các ngươi sáng rực".
Lửa thắp sáng đám mây trên lều của Thiên Chúa. Điều đó gợi cho tôi kinh nguyện nào.
Suốt thời gian xuất hành, nó vẫn thế.
Thánh Gioan dùng ngôn ngữ này để mô tả việc Nhập thể của con Thiên Chúa.
Trong Chúa Giêsu Kitô, Thiên Chúa đã dựng lều ở giữa chúng ta và Chúa Giêsu đã dám quả quyết rằng từ nay người ta có thể “phá đền thờ”, bởi vì Người sẽ xây dựng lại trong ba ngày.
Chính 'Thân Thể Chúa Giêsu là sự hiện diện thực sự của Thiên Chúa giữa chúng ta, vào mọi giai đoạn của đời sống trong mọi nơi trên trái đất.
Bài đọc II: Gr 18,1-6
Lời của Giavê lại đến với Giêrêmia: "Đứng dậy. Xuống nhà thờ gốm ở đó Ta sẽ thông tỏ các lời của Ta cho ngươi”.
Đứng dậy! Hãy đi xem các nghề nghiệp của dân chúng.
Hãy suy nghĩ ý nghĩa tượng trưng của chúng... qua chúng, Thiên Chúa có thể nói cho ngươi... Người đánh máy tốc ký, thợ kim loại, người nông phu, người thợ gốm, nhân viên cảnh sát, người thợ hồ….
Nếu người ta thử đếm các “công việc có ý nghĩa tượng trưng" mà các ngôn sứ đã từng sống, người ta bỡ ngỡ vì tính cách đa dạng của chúng: Thảm kịch riêng tư với người vợ thất tín (Hs 1,3) Các tên của con cái Isaia (7,3 - 8,1 - 8;18) Nhành cây hạnh đào và cái nồi đồng' (Gr 1,11-14) - Sợi giây lưng dấu tại sông Euphrate (Gr. 13,1)- Cái vò. (Gr 19) – Những trái vả (Gr 24) - Cái ách (Gr 27) - Cánh đồng mua lại (Gr 32) - Viên gạch bị chiếm -(Ed 4,1) - Phần ăn tiêu chuẩn (Ed 4,9) - Cái nồi (Ed 24;3) - Hai cây. gậy (Ed 37,15).
Chúng ta có biết sống với các biểu tượng, là những dấu chỉ tầm thường được tạo nên cho ta không?
Tôi xuống nhà người thợ gốm và kìa y đang làm việc ở bàn quay. Khi cái bình y đang làm bị hỏng, thường hay xảy ra như thế. Y làm lại cái khác như thói quen của thợ gốm.
Trước tiên, Giêrêmia chỉ quan sát.
Và cho đó là một kinh nghiệm thất bại.
Người thợ gốm muốn làm một loại bình nào đó và cục đất sét đã chống cưỡng, hoặc là đất quá nhão không cứng đủ để giữ nguyên hình hay là ngược lại nó quá khô không thể dùng tay để nắn ra hình dạng mong muốn. Không nản chí, người thợ gốm nhồi cục đất lại và nắn lại cái bình khác.
Thuật của dụ ngôn đều lấy các việc bình thường khác nhau để mặc cho nó một ý nghĩa thiêng liêng. Thiên Chúa là như thế đối với chúng ta. Người không bao giờ chán nản với chúng ta, Người cố gắng làm sự việc khác. Còn chúng ta, chúng ta có biết không ngừng cố gắng không?
Hỡi nhà Israel, Ta không có khả năng làm như người thợ gốm này sao?
Về phía Thiên Chúa xem thư có giọng điệu hăm dọa. Người thợ có thể phá hủy công việc của mình để làm lại cái khác. Cũng thế, nếu Israel không tuân theo chương trình của Thiên Chúa. Người sẽ có nhiều cách để thành công, nhưng với các dân tộc khác.
Chúng ta sẽ thấy Đức Giêsu thường đề cập đến đề tài này: những người khách mới được mời, thay thế những kẻ không xứng đáng, những thợ vườn nho bị đuổi khỏi vườn và có các thợ khác thay vào.
Đúng vậy, cũng như đất sét trong tay người thợ gốm, các ngươi cũng ở trong tay Ta như vậy.
Xét về phương diện tích cực hay tiêu cực, hình ảnh này cũng giúp ta có một tư tưởng cuối cùng này: Tôi ở “trong tay Thiên Chúa”… Người muốn làm một cái gì nơi tôi... Nếu tôi để Người hành động một chút, người sẽ làm được cái gì tốt đẹp.
Hình ảnh “người thợ gốm” là một đề tài quen thuộc trong Kinh thánh.
Trong sách Sáng Thế (2,7) Thiên Chúa lấy đất sét nắn nên Ađam. Isaia (29,16) nhấn mạnh rằng con người hoàn toàn tuỳ thuộc vào Đấng Tạo Hóa. Thánh Phaolô cũng sẽ nói: “Phải chăng thợ gốm không có quyền dùng đất sét theo ý mình” (Rm 9,21).
Hình ảnh này đề cao sáng kiến tuyệt đối của Thiên Chúa.
Lạy Chúa, con tự do chấp nhận được ở trong tay Người”. Xin nắn đúc con theo sở thích người. Xin làm cho con luôn ngoan ngoãn theo bàn tay thánh thiêng của Người thúc đẩy. Xin kiệm toàn việc sáng tạo của Người nơi con.
BÀI TIN MỪNG: Mt 13,47-53
Nước Trời lại còn giống như chuyện chiếc lưới thả xuống biển…
Đức Giêsu đang nói với dân chài ven biển hồ Ti-bê-ri-át, người ngỏ lời với họ từ những công việc họ đang làm.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết gần gũi với cuộc sống mỗi ngày như thế để diễn tả những điều kỳ diệu của Đức tin bằng chính những ngôn từ và kinh nghiệm của những kẻ mà mà chúng con muốn chia sẻ.
Lạy Chúa Giêsu, đối với Chúa “chiếc lưỡi thả xuống biển” là hình ảnh mạc khải mầu nhiệm Nước Trời. Đối với Chúa, những đồ vật quen thuộc vào thời đại Chúa, dễ cảm để chuyển mang những ý nghĩa thâm sâu.
Con cũng vậy, con có thể tập cầu nguyện từ những đồ vật quen thuộc" con đang sử dụng: Nước Trời giống như...
Bắt được đủ thứ cá…
Cá tốt cá xấu lẫn lộn. Cá dùng được cũng như cá vô dụng.
Lạy Chúa, cũng như trong dụ ngôn cỏ lồng vực và hạt giống lẫn lộn, Chúa muốn nói với chúng con rằng, Chúa dành để cho con người "một thời gian để hối cải".
Chúa mạc khải một nét nổi nhất trong nhân cách của Chúa, cũng là nét nổi nhất của Thiên Chúa: Chúa tốt lành, khoan dung, Chúa đã không muốn thiết lập một Giáo hội chỉ tập hợp những “kẻ tinh tuyền, chững người hoàn hảo. Trong khi chờ đợi tình trạng viên mãn cuối cũng, nước Chúa bao gồm “đủ mọi loại người”.
Con là người đầu tiên Chúa phải chịu đựng. Con còn sống xa lý tưởng mà con ôm ấp trong con, lý tưởng mà Chúa muốn cho con thực hiện, xin giúp con biết chịu đựng chính con. Điều đó có thể sẽ giúp đỡ con biết chịu đựng kẻ khác.
Lạy Chúa, con cầu xin Chúa cho mọi người đang là gánh nặng trong Giáo hội Chúa.
Cần phải nhìn vào mẻ lưới vừa kéo lên khỏi biển, với tất cả những gì nhơ bẩn mà nó chứa đựng, chẳng đẹp đẽ gì! Hiện giờ Nước Trời cũng như thế.
Khi lưới đầy, người ta kéo lên bãi, rồi ngồi nhặt cá tốt cho vào còn cá xấu thì vứt đi.
Ngày nay cái nhìn của con người không đủ sáng suốt để làm công việc phân biệt đó. Sự lựa lọc cuối cùng, đó là công việc của Thiên Chúa... Không phải của ta!
Đến ngày tận thế cũng sẽ xảy ra như vậy: các thiên thần sẽ xuất hiện và tách biệt kẻ dữ ra khỏi hàng ngũ người lành.
Phải, một ngày nào đó, sẽ diễn ra cuộc phân lọc quan trọng này.
Trong khi chờ đợi, đó là thời gian nhẫn nại của Thiên Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, trong tinh thần của Chúa, Nước Trời là một thực tại lớn lên trong thời gian, và tự thanh luyện dân Chúa để cho con người bước đi chầm chậm, cho đến ngày tấm lưới vĩ đại của Thiên Chúa cuối cùng sẽ hoàn toàn tinh sạch.
Đó là cái nhìn thực tế về lịch sử. Rốt cuộc, đó là cái nhìn khá lạc quan.
Nhưng cũng là cái nhìn nghiêm chỉnh, vì nó chứa đựng một lời cảnh giác.
Rồi các thiên thần quăng chúng vào lò lửa. Ở đó, chúng sẽ phải khóc lóc nghiến răng.
Lạy Chúa, lòng nhân hậu Chúa không phải là nhu nhược, buông lỏng.
Ta không có quyền làm giảm nhẹ những câu nói khủng khiếp như thế của Tin Mừng... dù là trước yêu cầu không nên hiểu chúng theo ý nghĩa vật chất. Hẳn là chúng phải mang một ý nghĩa nào đó. Đức Giêsu không thể lỡ lời như thế: Đó là những hình ảnh y khuôn, thường được sử dụng, trong ngôn sứ thông thường thời đó mà thánh Mátthêu đã kể lại sáu lần (8,12-13,42-13,50- 22,13- 24,51 - 25,50).
Để kết thúc những dụ ngôn, những biểu tượng, những hình ảnh rất gợi ý. Nhờ tính nghiêm khắc này, Đức Giêsu muốn thức tỉnh lương tâm ta. Trong đó, không có chi là khuynh hướng thích bạo hành, cũng không có gì là báo thù, nhưng chỉ là tình yêu của một người sáng suốt, muốn giúp ta hiểu được, tính nghiêm trọng của vấn đề.
Khi nhà chú giải phẫu đâm phập con dao mổ vào một vết tẩy mũ, ông ta không ác độc. Ong chỉ muốn cứu chữa người bệnh.
Lạy Chúa, xin cho con hoạt động cho công trình cứu độ đó.
Giáo phận Nha Trang - Chú Giải
Dụ ngôn kho báu và ngọc quý.
NHẬN THỨC VÀ ÁP DỤNG:
1. Ý nghĩa của dụ ngôn:
Dụ ngôn kho báu không đặt vấn đề luân lý về hành động của người mua thửa đất. Dụ ngôn chỉ muốn đề cao giá trị của Nước-Trời, nên nhấn mạnh niềm sung sướng của người kia thôi. Theo luật Rô-ma thời ấy, thì kẻ gặp được báu vật chôn dấu như vậy, có quyền chiếm hữu. Còn theo luật Do Thái, trong văn mạch của dụ ngôn này thì quyền sở hữu thuộc về chủ thửa đất, vì thế người kia khi tìm thấy, đã chôn dấu rồi về nhà bán tất cả những gì mình có để mua thửa ruộng đó.
Dụ ngôn đi tìm ngọc quý cũng mang ý nghĩa tương tự như dụ ngôn kho báu. Nước-Trời cao quý hơn tất cả mọi sự con người có thể có, nên con người phải sẵn sàng hy sinh tất cả, để chiếm được Nước ấy. Có người hiểu thương gia là Chúa Giê-su, và viên ngọc quý là con người: Con Thiên-Chúa đã hy sinh tất cả vì loài người chúng ta (2Cr 8,9; Pl 2,6-11).
2. Nhìn vào dụ ngôn kho báu:
“Nước-Trời giống như kho báu giấu trong ruộng”:
- Nước-Trời: là chính Thiên-Chúa, là thiên đàng, là sự sống đời đời, là ơn Chúa ban, là sự thánh thiện … được ví như kho báu. Điều này khơi dậy trong chúng ta sự khao khát, ước mong và tha thiết làm mọi sự để được Chúa làm gia nghiệp, được sống đời đời, được nên thánh mỗi ngày một hơn …
- Kho báu giấu trong ruộng: diễn tả rằng muốn được Chúa, được sự sống đời đời, được nên thánh thì phải tìm kiếm, nghĩa là phải nỗ lực, phải cố gắng, phải qua cửa hẹp … Như vậy không phải sống đạo cách khơi khơi, sống theo kiểu tài tử, sống bằng cách chỉ nói “lạy Chúa, lạy Chúa” (Mt 7,21) mà được vào Nước-Trời!
- “Gặp được thì chôn dấu lại …”: hiểu theo nghĩa bóng thì câu này đòi hỏi chúng ta: một khi đã hiểu, đã biết và đã tin vào Chúa, tin vào sự sống đời đời thì có lòng ao ước muốn chiếm lấy làm sở hữu cho mình. Như vậy muốn gặp gỡ Chúa, muốn nên thánh thì phải có lòng ao ước, có ý ngay lành.
- “Vui mừng đi bán tất cả những gì mình có mà mua thửa ruộng ấy”: muốn được Chúa làm gia nghiệp, muốn nên thánh thì phải từ bỏ mọi sự theo nghĩa:
- Tiên vàn hãy tìm Nước Thiên-Chúa.
- Yêu mến Thiên-Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức.
3. Nhìn vào dụ ngôn viên ngọc đẹp:
- Người muốn nên thánh, muốn được sự sống đời đời … được ví như công việc của một thương gia: bán đi cái kém để được cái hơn.
Điều này nhắc nhủ chúng ta cần phải hy sinh tất cả những gì mình có mà nó cản trở chúng ta nên thánh, và vào Nước-Trời như những sở hữu về:
- Vật chất: của cải và tất cả những phương tiện của đời sống.
- Tinh thần: tình liên đới với tha nhân như gia đình, bạn bè; những thú vui trần thế như danh vọng, địa vị, ham mê xác thịt.
- Chính bản thân mình: ý riêng cùng với những đam mê thấ tục…
- Mua viên ngọc đẹp:
Quý và đẹp, đó là hai giá trị mà con người ai cũng thích, cũng ưa và muốn nó. Điều này muốn diễn tả sự quý giá về Nước-Trời, có sự hấp dẫn và thu hút khiến người ta sẵn sàng hy sinh tất cả những sự mình có, để có được Nước-Trời.
4. Một số nhận thức về hai dụ ngôn kho báu và viên ngọc đẹp:
- Hai dụ ngôn đều muốn nhấn mạnh đến giá trị cao quý của Nước-Trời: nhưng dụ ngôn kho báu nêu cao sự quan trọng của Nước đó, còn dụ ngôn hạt ngọc thì bày tỏ sự tốt đẹp của Nước đó.
- Kho báu được gặp thấy như tình cờ, còn viên ngọc đẹp phải mất nhiều công phu (đi tìm). Đó là những hoàn cảnh trở lại đạo khác nhau.
- Muốn được Nước-Trời thì phải có lòng khao khát ước ao; muốn khơi dậy lòng ao ước đó, thì phải có sự khôn ngoan (khôn ngoan con cái Thiên-Chúa) để khám phá ra sự quý trọng và vẻ đẹp của Nước-Trời. Điều này đòi hỏi chúng ta phải nỗ lực hàng ngày trong việc suy niệm và chiêm ngưỡng các mầu nhiệm về Nước-Trời để chúng ta đem lòng mộ mến mỗi ngày một hơn.
- Thấy anh chàng bán tất cả những gì mình có để mua thửa ruộng có kho báu đang cất giấu trong đó, thì người không khỏi chỗ đó là điên dại. Thế giới hưởng thụ, chạy theo những thú vui thế gian, đối xử như vậy đối với các môn đệ vác thập giá theo Chúa Giê-su…