Chết có đáng sợ không?

CHẾT CÓ ĐÁNG SỢ KHÔNG?

 

Niềm tin tôn giáo giúp ta bước tự tin trên hành trình nhân thế. Niềm tin đó định hướng sống cho ta ở đời này và xác định chỗ cho ta ở đời sau. Niềm tin cho ta bản lãnh để sống và đối diện với điều đáng sợ nhất của kiếp người: Cái Chết.

 

 

Làm người ai cũng sợ chết. Chỉ có kẻ mất kiểm soát lý trí (điên) mới không sợ chết. Điều con người mong ước nhất là được kết thúc hành trình cuộc đời trong thanh thản và bình an, bởi vì tiềm ẩn trong tâm hồn nỗi sợ hãi khi đối diện cái chết.

 

- Các chiến binh ra chiến trường có sợ chết không? Họ rất sợ, cứ đọc nhật ký hay nghe nhạc tiền chiến xưa để cảm nhận nỗi lòng họ. Nhưng họ dám chấp nhận chết vì lý tưởng cao đẹp cho dân tộc, non sông…

 

- Các thánh, nhất là thánh tử đạo có sợ chết không? Các ngài sợ chứ! Nhưng vì niềm tin kiên vững và tình yêu cao cả dành cho Chúa, các ngài sẵn sàng đổ máu đón nhận cái chết.

 

Tại sao con người lại sợ chết? Họ sợ giây phút đớn đau hoảng loạn trong cơn nguy tử và nhất là, họ sợ mình chết rồi không biết sẽ thế nào và đi về đâu.

 

Hành trình về đời sau có thể dùng so sánh này để cảm nghiệm. Đó là một cuộc lữ hành rất xa, ra khỏi quốc gia đang sống để qua một nước mà chúng ta chưa bao giờ biết đến. Hai trường hợp phổ biến hiện nay ta vẫn thấy:

- Đi lậu hay liều theo hợp đồng lao động mơ hồ: Không ai bảo lãnh, không biết nơi mình tới, chỗ mình ở, việc mình làm.. Chắc chắn trước khi ra đi rất lo sợ.

 

Những người không có niềm tin vào một tôn giáo nào, khi đối diện cái chết cũng vậy. Bởi không tin nên chẳng có ai ở đời sau “bảo lãnh” cho họ. Chẳng có thần thánh nào đón nhận họ. Chẳng có một nơi đến nào (thiên đàng, niết bàn…) để họ vững tâm đối diện cái chết.

 

- Đi theo diện chính quy: Có giấy tờ hợp pháp, có người bảo lãnh, biết nơi mình sẽ đến, rõ nơi để ở, thu xếp sẵn việc làm… Trước khi ra đi vẫn lo nhưng đầy tự tin.

 

Người có niềm tin vào Chúa khi chuẩn bị hành trang về đời sau cũng thế. Họ được chính Chúa khẳng định “Nhà Cha Ta có nhiều chỗ ở”. Họ còn có các thánh “bảo lãnh” nhờ công đức các ngài. Do đã có “quốc tịch nước Chúa”, dù họ còn thiếu tiêu chuẩn để định cư thiên đàng, thì vẫn hy vọng vào lòng khoan dung vô bờ của Đấng trị vì Nước đó.

 

Niềm tin tôn giáo giúp ta bước tự tin trên hành trình nhân thế. Niềm tin đó định hướng sống cho ta ở đời này và xác định chỗ cho ta ở đời sau. Niềm tin cho ta bản lãnh để sống và đối diện với điều đáng sợ nhất của kiếp người: Cái Chết.

 

Linh mục Giuse Nguyễn Đức Thịnh

©2020 - GIÁO XỨ HƯNG VĂN. All rights reserved.