Nhanh còn kịp
Ngồi một mình trong quán café, nó tình cờ nghe được giai điệu của bản nhạc này. Nó bị hút hồn một cách kỳ lạ. Nó chạy vội đến hỏi nhân viên và được giới thiệu về bản nhạc, nội dung câu chuyện….bỗng rồi Nó chảy nước mắt. Cô bé phục vụ được phen hú hồn vì không hiểu sao sau lời giới thiệu của mình, vị khách này lại khóc quá trời quá đất như thế. Cô bé cũng bị lôi cuốn theo dòng lệ và khóc theo Nó…Nó quay về chỗ ngồi, mở điện thoại ra và ngắm nhìn ảnh một người đàn ông ốm o, gầy gò mà hôm qua đứa em nhà cậu nó mới gửi…Thì ra… đó là bố Nó….Bố Nó là dân nghiện rượu đẳng cấp từ hồi Nó còn nhỏ…nên giờ chẳng còn hình tượng là người như khi xưa nữa, nhìn ảnh bố Nó mà phát hoảng…
…Cách đây 2 năm cũng khoảng thời gian này thì phải, bố Nó đi nhậu tá lả rồi về gây lộn với Nó. Thực ra, bố Nó bây giờ ra nông nỗi này là sau cái chết bi thương của mẹ Nó. Cũng vì quá yêu thương vợ nên bố Nó không chấp nhận được sự thật phũ phàng ấy. Ông lấy rượu giải sầu rồi coi rượu như người bạn đời, lúc nào cũng “ôm ấp” cái chai khư khư không muốn rời xa. Nó nhớ lại hôm đó là ngày giỗ của mẹ Nó, Nó bần thần cả ngày như đứa mất sổ gạo. Bố Nó thì đi nhậu đến chập choạng tối mới “lết” về. Ngày nào cũng thế có thấy làm sao đâu mà không hiểu sao hôm nay Nó lại bực tức, mặt mũi đỏ tía tai. Vừa nhìn thấy bố như thế, không kìm nén được nữa Nó nắm chặt bàn tay lại, vừa khóc vừa hét lớn:
- Bao giờ bố mới dừng mấy việc xấu hổ này lại? Bố nhìn bố kìa, không còn sức mà về nhà nữa rồi…
- Thằng con hư đốn, mày dám hét lên với bố mày vậy à? Ông vừa ngổm ngổm cái đầu vừa lẩm rẩm..
- Sao bố tự làm khổ mình như thế, bố có còn nghĩ đến con không vậy? Con lớn rồi, con cũng có cái sĩ diện của con nữa chứ. Con không muốn bị gọi là con thằng bợm rượu…
- À…thì ra là mày xấu hổ vì tao à…thằng này…con với cái…tao cho mày ăn học, nuôi mày lớn để mày chửi bố mày à…
Nói xong, ông cố vịn vào cánh cửa đứng lên. Nó thấy bố thế thì chạy ra đỡ. Ông hất tay Nó ra rồi tiện thể cho Nó cái tát thật mạnh cho bõ tức…chẳng biết lúc đó là ông tát hay rượu tát mà Nó đau biếng, ngã lăn ra đất. Nó ôm mặt mếu máo…
- Ông….ông đánh tôi…ông thử coi xem ông đã nuôi tôi được bữa nào tử tế, ông đã dạy tôi được môn nào làm người….nếu không có ông bà ngoại thì tôi còn sống để cho ông đánh không? Ông là ông bố tồi tệ…Nói xong, Nó chạy đi…. cho đến bây giờ …
Bỗng nhiên, Nó gạt nhanh dòng nước mắt rồi để tờ tiền đúng giá của ly café trên bàn…vừa đi thật nhanh vừa gọi…bố…bố…
Có lẽ Nó đã nhận ra mình chính là nhân vật trong bài hát. Nó đã quyết định đúng….nhanh còn kịp…
Tác giả bài viết: TRẦN TRẦN, FMSR.